- Chị ơi! Mẹ em bị đột quỵ, cha đang đưa mẹ vô 115!
... Mình biết, Hạnh đang khóc.
Sáng đó, con bé cùng với Giáng Hương đi Hóc Môn, đến với các em mồ côi do dịch Covid-19. Đầu giờ chiều trở về, chưa kịp ăn thì thẳng xuống quận 8 để hỗ trợ cho nhóm của Tố Tâm.
Bên ngoài, mưa trắng trời...
Mình nói hai đứa chở nhau về đi, mọi việc gác lại. Nhưng rồi, chỉ một mình Hạnh vội vã chạy về. Hương ở lại để công việc không dang dở.
Nhà Hạnh ở ... Bình Chánh. 4 tháng trời con bé không về nhà...
Nay, Hạnh gặp lại cha ở cổng bệnh viện... bên trong là mẹ trên băng ca, đang chờ bác sĩ...
Tối ấy, Hạnh nhắn: “Em xin lỗi chị vì hôm nay đã không hoàn thành nhiệm vụ…”
Mình lặng lại. Ròng rã 4 tháng liền không thể về nhà, ngày em gặp lại người thân, ngờ đâu lại ở cổng bệnh viện.
Giờ phút ấy, bệnh tình của mẹ cũng chưa biết đến đâu, vậy mà con bé vẫn không quên nhiệm vụ của mình...
Sài Gòn, 4 tháng giãn cách xã hội – thì hôm nay, cũng tròn 4 tháng ekip “LỘI NGƯỢC DÒNG” trong chuỗi ngày dịch bệnh bủa vây.
Đầu “mùa dịch”, tụi mình đi...
Đỉnh dịch... tụi mình càng không thể dừng lại.
F0... sau về, tụi mình biết tiếp xúc... không thể đếm hết được.
Dù cẩn trọng, trang bị đồ bảo hộ, cả vắc xin cũng tiêm đầy đủ nhưng lúc này nghĩ lại mới thấy, tụi mình đã “ĐÁNH CƯỢC” chính MẠNG SỐNG của mình đó chứ...
Mọi người ở nhà... thì tụi mình đi, nếu chỉ vì nhiệm vụ thì mình nghĩ, 8 thành viên trong ekip đã không thể trụ lâu trong 4 tháng “lịch sử” vừa qua.
Nếu chỉ đơn thuần là nhiệm vụ... thì có lẽ, chọn dừng lại trong thời điểm mà mỗi ngày ở Sài Gòn phát hiện cả chục ngàn ca F0 cũng không là quá đáng trách... vì trước đó, các bạn cũng đã miệt mài quá rồi...
…Cũng không thể nào trách khi mấy tháng trời, dịch bệnh mà cả ekip làm việc còn gấp mấy lần ngày bình thường…
Xuân chưa kịp ra viện đã nhắn: “Phân địa bàn để mình phụ trách nha, mình sắp đi được rồi…”.
Bác sĩ nhắn mình, HT chưa ổn đâu nhé, đừng để nhiễm vì nếu nhiễm…sẽ nguy lắm.
Tâm sốt, Vân, Kim Anh…ho sù sụ nhưng có dừng lại ngày nào đâu.
Sáng – trưa – chiều – tối – rạng sáng... giấy tờ, bảng trao, danh sách, liên hệ... việc chuyên môn... cả ekip phải nói là “đánh vật” trong cả ngàn thứ việc.
- Có một ngày, chúng mình làm chương trình tới 4h sáng xong là rửa mặt, rồi khoác lên đồ bảo hộ chở nhau bằng xe máy đi xuống điểm giáp ranh giữa Long An - TP.HCM nhận rau - hôm đó, mưa và lạnh buốt nhưng không cản được bước chân của những cô gái nhỏ bé trong ekip và các bạn TNV.
Ngày đi thì mưa dầm, nắng nứt... chiều về mới ăn trưa... cuộc sống đảo lộn... thời điểm ấy, tụi mình không có thời gian để nghĩ rằng mình đang “đánh cược”, chỉ là bà con cần thì tụi mình tới...
8 thành viên, 8 cô gái rồi mấy anh em TNV.. chở gạo, vận chuyển rau củ, giao cá, giao sữa… tụi mình làm không sót công việc gì vì điều đó có ích cho bà con nghèo ở Sài Gòn...
Cuộc sống, gia đình, cha mẹ, anh em... thậm chí là con cái... đã lặng lại bên cạnh cuộc sống của tụi mình ròng rã 4 tháng trời vừa qua...
Thì ra tụi mình đã “đánh cược” rất nhiều thứ nhưng ngẫm lại thì việc “đánh cược” ấy rất đáng...
- Con số 3 tỷ, rồi 5 tỷ, 6 tỷ…
- Hơn 15 tấn hàng.
- 5 ngàn người, 10 ngàn gia đình, rồi gần 400 em mất cha, mất mẹ…
- 21 quận huyện và TP Thủ Đức.
Chúng mình đã đi và đến tận cửa nhà …chưa một lần lăn tăn hay sợ hãi.
Nếu ai gọi thời gian qua tụi mình đã “Đánh cược” thì tụi mình đã đánh cược nhiều thứ lắm, nước mắt, nụ cười - trong đó, có cả chính mạng sống của mỗi thành viên…
…nhưng suy cho cùng, “đánh cược” cho những điều tuyệt vời của cuộc đời này... với tụi mình... là rất đáng.
Chúng mình là những thành viên của SÁT CÁNH CÙNG GIA ĐÌNH VIỆT - ĐÀI TIẾNG NÓI NHÂN DÂN TP. HCM - Nơi mà hàng triệu trái tim đã gửi gắm yêu thương bằng niềm tin mãnh liệt vô cùng…