"Nếu ba con uống thuốc chết, mẹ con mà đi xa nữa thì chị em con sẽ mồ côi...Con sợ lắm cô ơi!"
Nói rồi, Ngọc Hân khóc tức tưởi. Điều gì đã khiến một cô bé mới 9 tuổi đắng cay đến quặn lòng?
Cầu tràn Chân rò- nối liền đôi bờ để “Người đi và người trở về” trong bình an…
Cầu tràn Chân rò- giấc mơ hơn 40 năm của hàng ngàn người dân nghèo.
Và hôm nay, cũng là ngày HẠNH PHÚC ngập tràn của biết bao người đã chung tay góp sức để dựng xây nên
Bỗng, nghe tiếng động gì đó...mình quay lại, nhìn thấy một dáng người nhỏ thó đang lúi cúi bên mấy bịch rác cạnh trụ điện. Chiếc xe đạp cồng kềnh dựng phía xa xa.
"Ai mang em đến với cuộc đời này ?
Để em tự hỏi lòng trong cô quạnh
Ai ban em.. bất hạnh.. cuộc đời này?
Chân vô hồn trong một buổi sớm mai
Bụng trống rỗng.. biết cùng ai san sẻ
Ly nước dư... trong ngày hè đổ lửa
Bát cơm thừa... lót dạ giữa chi
Một cây cầu để người ông, người bà, người cha, người mẹ...không còn run rẩy khi qua sông.
Một cây cầu bắc ngang dòng nước xiết để em đi rồi em sẽ trở về...
"Những đứa trẻ ở trong vùng núi cao heo hút này phải trải qua mùa đông trong manh áo mùa hè rách tả tơi, dép đứt hết quai vẫn lấy dây buộc lại để đến trường, có ai đó cho cái bánh nhỏ, nhiều em không dám ăn vì sợ hết...
Ba nắm tay Quỳnh đi về phía không có Mẹ và anh Hai. Đêm nào Quỳnh cũng khóc vì nhớ Mẹ. Và nỗi đau trong lòng cô bé càng lớn hơn khi biết Mẹ bị bệnh nặng, nằm liệt một chỗ.