http://satcanhcunggiadinhviet.com/phia-sau-con-so-260-ngan-kilomet-d460399Đây là lần ĐẦU TIÊN mình viết về BẠN – “Thành viên” thứ 9 của ekip
Mới đây thôi, Trung chở mình và Vân đi khảo sát. Khi tấp vào để mua ổ bánh mì. Tự dưng, có ông kia từ trong nhà đi ra, mặt hầm hố cứ thế mà đấm và đá vào hông xe.
- Ai cho tụi mày đậu đây? Không thấy nhà tao đó hả?
Nhà tao – rõ ràng là khóa cổng và xe thì đậu bên đường mà! Trung tính xuống, nhưng mình không cho, nói đi đi chứ không lại to chuyện.
Vậy thôi đó, mà nước mắt cứ chảy hoài, nói với tụi nhỏ:
- Khóc không phải vì tức ông ấy, mà thương cái xe quá đi, đã chằng chịt vết thương rồi tự dưng bị đánh thêm nữa…
BẠN XE – đó là “tài sản” mà Ba mình mua cách đây 8 năm. Hồi đó, từ Đắk Lắk xuống SG, Ba nói có để dành được ít tiền, tìm mua lại cái xe cũ để đưa đón Thúy đi làm cho đỡ cực, rồi khi nào ba mẹ nhớ quê thì chạy xe về cho tiện.
(Mình nhớ, lúc đó Ba mua là 470 TRIỆU, toàn bộ số tiền Ba dành dụm sau khi nghỉ hưu, rồi còn mượn thêm 1 ít nữa mới đủ).
Mục đích ban đầu là thế, nhưng Ba chỉ đưa đón con được vài lần, chạy xe về quê cũng đâu đó 3-4 lần. Còn lại thì:
- Ba ơi! Cho con mượn, tuần này ekip đi khảo sát miền Tây.
- Ba ơi, 3 ngày nữa tụi con đi khánh thành.
- Cho con mượn đi Gia Lai khảo sát trường.
…Cứ thế, hết tuần này đến tuần khác, tháng này qua tháng nọ…mượn riết thành quen, không mượn nữa mà tự động giữ chìa khóa xe của Ba, đi là lấy, đi là im lìm chứ không còn mượn như trước.
Thời gian đầu, Ba sốt ruột cái xe vì lần nào về cũng trầy xước, cũng bùn đất bám đầy. Cứ đợi ekip về là xách xô nước xuống lau, chùi rồi dọn dẹp…
Nhiều lần, ekip đi về hết tiền đổ xăng, Ba đi đâu lại phải chạy đi đổ, Ba không nói gì, chỉ về thủ thỉ với Mẹ: Cha tổ hắn, chạy kiểu chi hết xăng luôn…
Sau đó 3 năm, ba mẹ quyết định về Quảng Bình. Ba muốn đưa cái xe ấy về để đi đâu thì đi, nhưng con năn nỉ:
- Giờ Ba mà mang xe về tụi con lấy đâu xe mà đi khảo sát. Mỗi lần thuê ở ngoài rất tốn kém, một ngày cũng khoảng 1,5 triệu chứ đâu ít, đi xa thì nhiều nữa. Mà nếu cứ đi xe đò thì rất bất tiện khi vào vùng sâu, vùng xa…
- Ba cho con mượn để lo cho chương trình, khi nào có tiền con trả góp dần cho Ba…
Nói thì nói thế, chứ mấy năm rồi, cũng không trả được đồng nào cho Ba cả.
BẠN XE ấy vẫn miệt mài cõng ekip đi qua tháng ngày mưa, nắng, đường lớn, đường nhỏ, ban ngày, ban đêm…
Nhớ đợt miền Tây hạn mặn, thương BẠN hết sức vì 3 tháng liền không được ngơi nghỉ, cứ những nơi xa xôi nhất, heo hút nhất của Cà Mau, Kiên Giang, Bạc Liêu…mà thẳng tới.
Mỗi năm, ekip đi gần 200 chuyến – trừ những đợt đi xa bằng máy bay, thì đa số BẠN phải gánh gồng ekip đến nơi cần đến.
BẠN cũng như chúng mình, 7 năm rõng rã chứng kiến bao THĂNG – TRẦM của Sát cánh cùng gia đình Việt.
Trên mình bạn, chi chít vết trầy xước, rồi vết lủng do va chạm, máy móc thì hư hỏng suốt, máy lạnh thì khi chạy khi không…
...Cứ vài đợt, Trung lại mang BẠN đi đến gara xe, tiền mình không có để sửa nhiều nên lần nào cũng chỉ làm lắt nhắt cơ bản để có thể chạy được; lâu dần BẠN bị yếu như người già 90 tuổi vậy. Ở gara họ nói:
- Chạy đi đâu mà kinh khủng vậy, còn hơn xe taxi đời cũ. Bán 100 TRIỆU chưa chắc ai mua…
Trung về nói mà buồn sao sao đó, tự dưng thương BẠN xe quá chừng luôn.
Nếu ai mà biết BẠN đã có những tháng ngày rong ruổi ý nghĩa như thế nào, chắc họ cũng sẽ thương BẠN như ekip thương.
Nhìn số km của xe, con số hơn 260 ngàn chắc khiến bao người giật mình, dường như BẠN đã bị quá sức rồi, nhưng chưa thể nghỉ ngơi được đâu…
Con đường phía trước của ekip Sát cánh cùng gia đình Việt còn dài thăm thẳm; tuần này cũng đi ít nhất 3-4 tỉnh, nhiều thỉ 6 tỉnh – nếu BẠN không chở tụi mình đi, xe đò nào mà dám rước ekip lên xe đây.
Hôm nay, khi xuống xe lấy đồ, nhìn những vết trầy xước của BẠN – Mình nhớ BA, mình thương BẠN và thương da diết hành trình mà ekip đang đi…
Có mấy ai hiểu, phía sau tụi mình, có những sự LẶNG THẦM THƯƠNG ĐẾN RƠI NƯỚC MẮT.