http://satcanhcunggiadinhviet.com/7-dua-tre-d4823972 căn nhà cho 7 đứa trẻ
NGƯNG VẬN ĐỘNG CHO GIA ĐÌNH LINH, LUÂN VÀ GIA ĐÌNH CHỊ XUYÊN.
Các cô chú, anh chị thân mến! Vậy là chỉ sau 2 tiếng đồng hồ gửi đi câu chuyện của 7 đứa trẻ, tin vui đã đến rất nhanh:
- CÔ PHÚ: ỦNG HỘ 100 TRIỆU
- EM KELLY VÕ: ỦNG HỘ 100 TRIỆU.
Để xây dựng 2 căn nhà.
Bên cạnh đó, rất nhiều cô chú, anh chị đã ủng hộ cho 2 gia đình. Số tiền này sẽ dành để mua 1 số vật dụng trong nhà và giúp các con được đi học lâu dài hơn. 7 đứa trẻ đều ham học và học giỏi.
Ekip xin được NGƯNG VẬN ĐỘNG cho 2 hoàn cảnh này, chúng ta sẽ dành cơ hội cho các nhân vật tiếp theo mà ekip đã khảo sát.
Một lần nữa, xin được nói lời TRI ÂN VÀ TRÂN TRỌNG.
( BÀI VIẾT CỤ THỂ )
CÂU CHUYỆN 1: Khánh Linh, Lớp 8 và em trai là Văn Luân, Lớp 6 - đều là HỌC SINH GIỎI cấp Huyện môn Toán, Địa và Sử.
Ở Trường, 2 chị em là học sinh xuất sắc.
Thế nhưng, cả 2 đang có nguy cơ bị bỏ học…
Cha của Linh – Luân bị bênh tim nặng. Nếu phẫu thuật thì cơ hội sống rất mong manh do đã để bệnh quá lâu. Giờ đây, cha chỉ ở quanh quẩn ở nhà, không thể làm được gì nữa.
Mọi gánh nặng dồn lên vai của mẹ. Để có tiền lo thuốc thang cho chồng và tiền ăn học cho 2 con, mẹ Lan cả ngày thì đi làm mướn, buổi tối lại cặm cụi sửa quần áo cho người ta và thêu tranh chữ thập để bán.
Để tiết kiệm điện, cả nhà chỉ dựa vào 1 bóng đèn điện nhỏ xíu. Để nhìn rõ mũi kim, mẹ Lan phải đội thêm cái đèn pin trên đầu.
Hình ảnh ấy khắc vào tâm hồn non nớt của 2 chị em Linh. Nhất là trong những ngày mưa to gió lớn, mẹ phải bưng cái thau hứng nước mưa hết chỗ này đến chỗ khác; có khi mẹ vừa hứng nước mưa vừa khóc.
Mưa dột. Mưa tạt… ướt hết chăn mền, sách vở và áo quần của 2 con. Thế rồi, cả Linh và Luân xin nghỉ học để đi làm thêm:
- Tụi con muốn kiếm tiền phụ mẹ. Kiếm tiền về sửa lại căn nhà để cho cha mẹ đỡ cực. Mưa, bàn thờ của nội cũng bị ướt nhẹp hà, thương lắm.
Mẹ không cho 2 con nghỉ học vì đứa nào học cũng giỏi, nhưng Linh và Luân biết rằng, nếu mai kia sức khỏe cha yếu đi, mẹ cũng không thể gồng gánh mãi được… đến lúc đó, đường đến Trường của cả chị lẫn em chắc sẽ phải dừng lại…
Lúc đó là bao giờ? Câu hỏi ấy cứ khắc khoải trong lòng 2 chị em…
Và khắc khoải hơn tất thảy, đó chính là làm sao có tiền để sửa lại căn nhà cho tươm tất, cho khỏi mưa tạt gió lùa; để mẹ không còn khóc khi bưng cái thau hứng nước trong đêm nữa…
CÂU CHUYỆN 2: Người mẹ tên Mỹ Xuyên, sinh năm 1987 ở xã Thạnh Quới, huyện Long Hồ, tĩnh Vĩnh Long có 3 đứa con trai: Việt, học lớp 8; Nam, lớp 5 và Thanh, lớp 2.
Chồng của Xuyên thì bị bệnh sỏi thận, sức khỏe khá yếu nhưng vẫn lên thành phố đi phụ hồ, tháng gửi được vợ con ít tiền còn có tháng thì không.
Mẹ con Xuyên sống trong căn nhà dựng bằng vách tôn chật hẹp.
Thế nhưng, cách đây không lâu, Xuyên thấy anh trai mình bỏ bê chị dâu và 2 cháu – 3 mẹ con không có chỗ nào bấu víu, không có nơi nào để ở. Vậy là, Xuyên gọi chị và 2 cháu về ở chung với 4 mẹ con, dẫu đói no gì cũng sẽ cùng nhau vượt qua.
5 đứa trẻ, 2 người mẹ và căn nhà tạm – 7 người chỉ có 1 tấm nệm nhỏ được hàng xóm cho. Chỗ học cho 5 đứa trẻ không có. Phía trước nhà, Xuyên và chị dâu xin được tấm bạt để che tạm vì khi mưa to thì phía trong nhà bị tạt ướt hết, cả nhà phải ngồi dựa vào nhau, lấy tấm nilong che cho khỏi ướt, khỏi lạnh.
Trò chuyện với ekip, người mẹ trẻ Mỹ Xuyên cứ khóc nghẹn khi nhớ lại:
- Ngày mẹ em còn sống, do bị bệnh nên phải nằm 1 chỗ, ngay tấm nệm đó, ngay góc nhà đó. Mỗi khi mưa to, tụi nhỏ chạy đi trốn được, còn mẹ thì không đi được nên nằm chịu trận.
...Có khi em đi làm về thấy mẹ ướt nhẹp, lạnh run cầm cập. Mẹ cứ nói: Sợ, sợ… sợ nhà sập. Rồi trước khi mẹ mất, mẹ chỉ ước có được căn nhà lành lặn cho mấy cháu ở, để đừng chạy trốn khi mưa to nữa…
Nhưng, ước mơ ấy biết bao giờ thực hiện được… chắc mãi mãi không bao giờ chị ơi!