Vậy là tròn 8 năm, hôm nay mình gặp lại Ngọc Giàu - cô bé mà ngày ấy cứ ngỡ cuộc đời phải dừng lại khi mới tròn 6 tuổi.
…
Năm tháng trôi qua, mình gặp biết bao nhân vật, bao hoàn cảnh - làm sao nhớ hết được, đếm hết được… kể cả cô bé ấy.
Cho đến gần đây, sinh nhật của con tròn 14 tuổi, mẹ con đã chụp hình con gái và gửi đến số zalo của chương trình: “Cô Hồng Thúy ơi, đây là bé Ngọc Giàu ngày nào được cô cứu sống nè”.
Một cảm giác gì đó dâng lên trong lòng, mình lục tìm trong kí ức những gì đã trải qua cùng mẹ con của Ngọc Giàu...
Một ngày giữa tháng 9 năm 2013...
Hôm ấy, mình nhận được điện thoại của một người phụ nữ, bên kia máy, tiếng nấc nghẹn ngắt quãng:
- Cô ơi! Có phải là cô Hồng Thúy không? Em đang ở Bệnh viện Nhi Đồng 2, có người cho số cô. Cô ơi, cứu con gái của em với?
Mình động viên chị bình tĩnh để kể mình nghe chuyện gì, chị nói:
- Con gái em phát hiện bị ung thư hạch cổ, hạch bụng, tiểu cầu, hồng cầu đều bị giảm.
Giờ phải đóng 6 triệu để mở buồng tim mới vào hóa chất được, nhưng em không biết vay mượn đâu, em đi bán vé số nuôi 2 con ăn học. Giờ phải đưa bé về phòng trọ thôi cô ơi, về là bé chết mất…
Nghe chị chia sẻ, mình xin số Bác sĩ ở khoa bé điều trị để tìm hiểu thêm. Sau đó, mình liền vào chạy vào bệnh viện, gặp 2 mẹ con đang ngồi ở một góc dưới chân cầu thang vắng người qua…
Sau khi trò chuyện với 2 mẹ con, mình đi đóng tiền để đặt buồng tim cho bé. Rồi gửi thêm 1 triệu để chi phí đi lại. Sau đó vào hóa chất thì chương trình sẽ lo tiếp cho bé…
Gần 2 năm dõi theo cô bé ấy… cho đến khi Bác sĩ nói sức khỏe của con đã ổn định, mọi chỉ số trở về mức an toàn, chỉ cần mỗi năm đi tái khám 1 lần là được.
Cứ thế, mình tiếp tục hành trình đến với biết bao đứa trẻ, bao gia đình và các vùng đất khó khăn khác ở khắp mọi miền đất nước.
Cái tên Ngọc Giàu, theo ngày tháng đã NẰM YÊN TRONG KÍ ỨC của mình.
Và rồi hôm nay, kí ức ấy lại trở về, được gặp lại con - giờ đã cao lớn, khỏe mạnh, tóc dài chấm lưng…
- Con có nhớ cô Hồng Thúy không?
- Dạ lúc nào mẹ con con cũng nhớ. Nhiều lần con nói mẹ đưa lên Đài gặp cô nhưng mẹ nói sợ cô bận nên không dám.
- Con nhớ nhất điều gì về ngày ấy?
- Con nhớ cô đã mang nhiều đồ ăn cho mẹ con con, cô cho con đi chơi, tết cô cho thịt ăn…
Mình vui đến lạ lùng khi lâu vậy rồi mà cô bé còn nhớ…và mình vui hơn, hạnh phúc hơn khi biết rằng, trên hành trình của Sát cánh cùng gia đình Việt trong 10 năm qua, có biết bao đứa trẻ, bao bệnh nhân nghèo, bao hoàn cảnh rơi vào bế tắc… đã bước sang một trang đời mới như cô bé Ngọc Giàu ấy.
Nếu ai đó hỏi vì sao chương trình luôn được thương yêu và nhận được niềm tin mãnh liệt của thính giả trong và ngoài nước - mình sẽ trả lời rằng:
“Vì bởi, số tiền mà các ông bà, cô chú gửi vào Sát cánh cùng gia đình Việt đã được trân trọng mang tới tay người cần nhận và từ đó - có những câu chuyện đời được viết nên ĐẸP NHƯ CỔ TÍCH”./.