Ngày đăng: 08:04 PM 07/10/2019 - Lượt xem: 3536
Đó là ngày mà bác sĩ thông báo: MẸ BỊ UNG THƯ.
Bình Dương. 2h chiều, mình rời căn phòng trọ chật hẹp ấy, bước ra đường- mắt muốn hoa lên vì nắng.
Mình vẫn chưa ăn trưa, nhưng không có cảm giác đói. Trong lòng, lúc này chỉ tồn tại cảm giác duy nhất: “SỢ”.
SỢ, câu nói của cô bé 11 tuổi ấy khi nhìn vào mắt mình: “Mẹ con bị UNG THƯ. Cô cứu mẹ con để nuôi 2 chị em con và chăm cha con nữa”
Cô không trả lời được. Và chính vì không trả lời được mà suốt chặng đường về nhà, cô nghe lòng mình trĩu nặng.
Cách đây 2 năm, cha con bị trượt chân té từ gác trọ xuống. Kể từ đó, cha nằm một chỗ- sống đời thực vật.
Người cha trở thành người thực vật sau 1 lần bị té từ gác trọ xuống
Mẹ- làm đủ thứ việc để lo cho cha và 2 chị em đến trường, rồi còn tiền nhà trọ mỗi tháng.
Mẹ rất ốm yếu và hay khóc vào ban đêm. Chắc có lẽ, mẹ buồn nhiều lắm khi nhìn chồng của mình ngày một teo lại như thế.
Và có một ngày- mẹ không thể nào khóc được nữa, bác sĩ thông báo MẸ BỊ UNG THƯ VÚ.
Ngày đó, về phòng trọ, mẹ không khóc. Mẹ vẫn đến trường đón 2 chị em con về, lo ăn uống cho 3 cha con đâu đó, đợi 2 con đi ngủ. Mẹ mới òa khóc…
Chị Huệ khóc nghẹn khi nghĩ đến một ngày các con chị mồ côi
Mẹ khóc rất nhiều. Vừa khóc, mẹ vừa nắm tay cha mà nói: “Giờ anh nằm vầy, em thì mang bệnh quái ác. 2 đứa con của mình ai chăm đây”
Mẹ kể: Cha nằm đó, không biết gì nhưng nước mắt lại rơi liên tục.
Phải rồi, trong sâu thẳm, cha nghe và hiểu những gì mẹ nói. Cha cũng giống như mẹ, không sợ gì cả- chỉ sợ 2 con gái MỒ CÔI.
Hôm nay, một ngày thứ 7…
BTV Hồng Thúy trò chuyện cùng 3 mẹ con
Cô bé út khóc theo mẹ và chị
Cô H.Thúy và ekip đến với gia đình mình. 2 con gái nói chuyện với cô mà khóc hoài, nhiều lúc cô phải tắt máy thu vì không thể tiếp tục làm nhiệm vụ của mình.
Cô cũng là một người mẹ, cô hiểu- con mình cần gì.
Mẹ của các con đã phẫu thuật cắt 1 bên ngực. Sắp tới cần 1 khoản tiền lớn để vào hóa chất. Bác sĩ nói nếu có BHYT thì cần khoảng gần 200 TRIỆU.
Số tiền ấy để mẹ con vào 8 liều thuốc mới mong ổn định được phần nào. Hi vọng dành cho mẹ của các con còn nhiều lắm, nếu được điều trị sớm.
Nhưng tiền ở đâu? Bên nội ở Sóc Trăng, bên ngoại ở Kiên Giang, nghèo lắm, lo miếng ăn còn chưa xong, làm sao lo cho mẹ con được.
Cô dự tính chưa gửi câu chuyện này đi trong 1 ngày thứ 7 như thế này. Nhưng rồi, cô không muốn chậm một ngày nào nữa, cô SỢ những gì 2 con gái đang SỢ.
LỠ mai này, mẹ con không còn. Cha nằm một chỗ.
2 con sẽ biết ôm ai để khóc trong mỗi đêm mưa về…Ai sẽ bảo vệ 2 con khi ngoài đời kia, giông bão luôn chực chờ…
Gia đình chị Huệ
BTV Hồng Thúy