http://satcanhcunggiadinhviet.com/cuoc-doi-ngan-ngui-khong-the-song-nho-nhoi-d382039...”Thương nhau còn chưa đủ, bận lòng chi những thù hận vu vơ, vết trầy nhẹ đừng làm thân đau nhức. Tâm yêu thương là biển rộng vô bờ...”
- Chị ơi, anh Hỷ mất rồi!
Mình lặng người khi nhận tin ấy. Chỉ mới đây thôi, bạn còn chở mình đi khảo sát mấy nơi cần được xây cầu. Chân của bạn, mình thấy vẫn còn quấn băng vì bị té xe cách đó vài bữa.
Ngồi sau xe bạn chở, mình nói: “Chân đau vậy, sao không nghỉ ngơi mà đi chi cho mệt vậy?”.
Bạn cười: “Mấy chị không quản xa xôi về đây, em nghe tin là mừng lắm, quên hết đau luôn.”
- Chở cẩn thận kẻo cả 2 lọt xuống nước đó nha.
- Chị Hồng Thúy yên tâm, chân bị thương nhưng tay em vững lắm.
Ấn tượng của mình về bạn như thế đó– một Bí thư xã hiền lành, chân chất và hết lòng với người dân nghèo…
Nay, CẦU NƠI ẤY ĐÃ XÂY XONG, chương trình chưa kịp xuống làm LỄ KHÁNH THÀNH, thì BẠN ĐÃ RA ĐI sau một tai nạn giao thông.
Một bác sĩ quen gọi cho mình: Hồng Thúy ơi! Có ca này thấy thương quá. Chị ấy bị bệnh tim lâu lắm rồi. Còn 2 đứa con nhỏ ở nhà, nhìn ông chồng thấy lơ ngơ, không bình thường lắm. Nhờ chương trình khảo sát xem có giúp kinh phí mổ được không…
Mình nhận lời. Nói Bác sĩ gửi số điện thoại người nhà để hỏi thăm. Ai ngờ sáng hôm sau bác nhắn lại: Bệnh nhân mất đêm qua rồi em à. Đang nhờ xe chở về…
Tối thứ 6 vừa rồi, mình theo dõi tin tức về vụ cháy làm 8 người mất ở đường Lạc Long Quân. Trong đó, có 5 đứa trẻ và 1 cô giáo. Sau 1 ngày, người ta mới biết tên cô giáo và báo cho người nhà.
Cha mẹ từ Cà Mau nhận tin con chắc không thể nào ngờ được. Bởi, con gái mới đi dạy được 2 ngày…2 ngày ngắn ngủi, một khoảnh khắc định mệnh – cô và trò mãi mãi không rời nhau nữa.
“Càng sống nhiều ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất kì ai. Sống thì quá khó mà chết thì quá dễ. Hôm qua vừa gặp nhau đấy, hôm nay đã mất rồi…”
Cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã từng viết như thế.
Càng đi xa trên con đường mình đã chọn, mình càng thấm thía điều đó: “Sống thì khó, mà chết thì rất dễ…”.
…Hôm qua, mình gặp anh để phỏng vấn về chuyện anh ủng hộ xây cầu. Mình đã xúc động đến nghẹn lời khi anh chia sẻ:
- Thật ra, anh không đủ tiền để xây cây cầu ấy. Anh đã đi mượn thêm bạn bè cho đủ.
- Tại sao ạ? Sao anh không nói với Hồng Thúy điều này?
- Vì anh rất muốn làm được điều gì đó mà trước nay mình chưa làm. Cứ mãi chạy theo đồng tiền bát gạo, rồi lo cho con cái, gia đình…giờ tuổi lớn mới nhận ra: Sống hôm nay rồi liệu có ngày mai không? Ngày mai nếu không còn nữa, ngẫm lại, mình đã làm được điều gì cho người khác ngoài bản thân và gia đình…
Thôi thì cứ VAY MƯỢN thêm rồi trả nợ dần. Chứ đợi để cho ĐỦ mới LÀM, thì BIẾT ĐẾN BAO GIỜ mới giúp được người khác.
…
Rồi mình gặp cô Hiền bán xôi, chú Sơn xe ôm, chú Măng bán vé số, cô Dung lượm ve chai, chị Phượng đi giúp việc nhà…
Họ - đã mang số tiền mà mình chắt chiu mỗi ngày tới Đài ủng hộ. Có người, mình xin phép được gửi lại vì không thể nào chịu nỗi khi nhìn bộ quần áo cũ kĩ, đôi dép mòn gót của người đến ủng hộ…
Nhưng không ai nhận lại cả. Họ trao đi – nụ cười nhẹ tênh trên khuôn mặt khắc khổ.
Mới đây, cậu bé Nhiều nhận được hơn 1,1 TỶ ĐỒNG ủng hộ, trong hơn 2.000 người đóng góp, mình biết chứ - có rất nhiều ông bà, cô chú còn phải chạy ăn từng bữa chứ có dư dả gì…
Đời tưởng DÀI mà lại quá NGẮN, vô chừng đúng không các bạn!
...”Thương nhau còn chưa đủ, bận lòng chi những thù hận vu vơ, vết trầy nhẹ đừng làm thân đau nhức. Tâm yêu thương là biển rộng vô bờ...”