http://satcanhcunggiadinhviet.com/doi-mat-cua-phuoc-d481887Đây là bài viết có thể làm BẠN rơi nước mắt, nhưng mong BẠN đọc tới DÒNG CUỐI CÙNG nhé. Liệu KÌ TÍCH CÓ ĐẾN ở DÒNG CUỐI ấy không?
*Cô gặp Phước trong chuyến đi trao quà Tết ở một nơi xa xôi của huyện Đông Giang – Tỉnh Quảng Nam. Lúc ấy, hình ảnh khiến cô chú ý là có 2 cậu bé dắt tay nhau đi về phía đám đông. Áo vàng nói với áo xanh:
Cứ thế, áo vàng kể cho áo xanh những gì đang diễn ra ở đó. Áo xanh chăm chú nghe, thỉnh thoảng lại cười tươi rói. Bàn tay của 2 đứa vẫn đan chặt vào nhau.
Sau đó, cô gặp mẹ 2 con và được biết: Phước và Thịnh là anh em sinh đôi, 7 tuổi. Lúc mới sinh, mắt Phước bình thường, nhưng sau đó con bị đau mắt đỏ. Mẹ đắp lá và lau chùi liên tục lên mắt của con. Sau đó, mắt Phước bị viêm nặng…
Cứ thế, mắt con mờ dần rồi không thấy nữa. Mẹ con luôn dằn vặt: Giá như hồi đó có tiền đi bệnh viện sớm, chắc đã giữ được ánh sáng cho con.
Tháng ngày cũng trôi qua…Chị gái Nhi (9 tuổi) và Thịnh trở thành ĐÔI MẮT của Phước. Lo cho em ăn uống, tắm rửa, dẫn đi chơi, thỉnh thoảng anh chị sẽ đưa Phước tới lớp học, ngồi bên cạnh nghe cô giáo giảng bài.
Có lúc, Phước phải lủi thủi ở nhà 1 mình. Trò chơi của con, theo mẹ kể là:
- Con lấy mấy cái cây khô vẽ "nguệch ngoạc" trên nền sân đất; lúc thì gõ cây trên nắp vung để phát ra âm thanh rồi cười…rồi tự nói, rồi đợi…đợi mẹ đi làm về. Đợi Nhi và Thịnh về…
*Thế rồi, sau khi cô Hồng Thúy gặp được Phước, trong lòng cô chưa bao giờ ngừng hy vọng: Ngày nào đó, sẽ giúp con tìm lại được ánh sáng.
*Ra Tết, cô và ekip nhờ bạn Đức (….Công an tỉnh Quảng Nam) đưa con và mẹ đến bệnh viện Đà Nẵng khám. Kết quả: KHÔNG THỂ…
*Cô không bỏ cuộc Phước à, cứ nghĩ đến lời của mẹ con kể mà cô không cho phép mình dừng lại:
- Mẹ ơi, đi sửa mắt cho con để con được thấy mẹ, được thấy Nhi và Thịnh. Sửa mắt cho con để con đi học…
* Ngày 4 tháng 4 năm 2024…Từ 3h sáng, 2 mẹ con được các chú Đoàn Thanh niên Công An tỉnh Quảng Nam đưa ra sân bay.
*Ekip đón 2 mẹ con tại sân bay Tân Sơn Nhất. Cơ hội tìm lại ánh sáng cho Phước mở ra từ đây…
*Tối qua, cô Hồng Thúy vội vã chạy đến khách sạn, nơi 2 mẹ con đang đợi để gặp lại Phước. Giây phút gặp lại con sau gần 5 tháng – cô khóc ôm chặt con vào lòng.
- Phước có nhớ cô Hồng Thúy không?
- Dạ có,
- Phước biết mình đi đâu không?
- Con đi Sài Gòn để sửa mắt, để thấy đường. Cô cho con sờ vào mặt cô nha.
- Ừ, mặt cô đây, Phước cảm nhận được không? Cô xinh lắm đó.
Bàn tay khô rám của Phước chạm vào mặt cô Hồng Thúy…Phước cười. Cô cười, ai cũng cười mà sao nước mắt lại rơi vậy nè!
*Rồi cô Hồng Thúy hỏi mẹ số điện thoại ở quê. Cô muốn nói chuyện với Nhi và Thịnh, hỏi 2 con có hồi hộp lo cho em Phước không.
Ngờ đâu, cuộc điện thoại ấy đã làm cho cô, rồi cô Tố Tâm, cô Kim Anh và mẹ các con ngồi đó khóc như thể Trái Tim mình bị tan vỡ mất rồi…
- Alo, Nhi và Thịnh mở loa ngoài để nói chuyện với cô Hồng Thúy nghen.
- Dạ. Cô ơi!
- Cô đây…
(Lặng im…)
- Cô nghe nè, bạn nào mới gọi cô đó?
- Dạ là Nhi.
- Ôi, sao con khóc rồi?
- Cô cứu em con với. Cô cứu em Phước cho em được thấy đường được không cô?
Con bé vừa nói vừa khóc. Trời ạ, sao tự dưng vậy Nhi, bên này cô mở loa ngoài, ai cũng lặng đi khi nghe con vừa khóc vừa nói Nhi à:
- Con nín khóc nha, ngày mai em con sẽ được đến bệnh viện khám. Các cô sẽ cố gắng hết sức. Nhưng Nhi ơi, cô hỏi thiệt nè.
- Dạ cô…
- Nếu Bác sĩ nói mắt em Phước không điều trị được, cần có người cho em đôi mắt sáng để thay vào. Thì làm sao đây?
Con bé người đồng bào Cơ Tu 9 tuổi, không chút đắn đo trả lời:
- Dạ con cho em đôi mắt. Cô nói bác sĩ con là Nhi sẽ cho em Phước đôi mắt.
- Nếu cho em, con sẽ không thấy đường Nhi à!
- Em Thịnh và em Phước sẽ dẫn con đi…
Con bé nói rồi khóc nghẹn. Bên này, Thúy, Tâm, Kim Anh nhìn nhau, nước mắt 3 chị em mặn đắng…
- Thịnh ơi, con ở đó không?
- Dạ có.
- Con có nghe cô nói chuyện nãy giờ với chị Nhi không?
- Dạ có, mà cô Hồng Thúy ơi! Đừng lấy mắt của chị Nhi, lấy mắt của con để cho Phước.
Ôi thằng bé 8 tuổi, cô Hồng Thúy chưa kịp lau khô nước mắt Thịnh ơi!
- Con muốn Phước thấy đường để viết chữ O, chữ A, biết đọc sách. Để em thấy mẹ vì em nói muốn thấy mặt mẹ. Con đã thấy rồi nên giờ để em thấy…
- Cô hỏi nè, nếu Phước nhìn lại được, Nhi và Thịnh muốn người mà Phước nhìn thấy đầu tiên là ai?
Đây là câu trả lời của Nhi:
- Dạ là cô Hồng Thúy vì cô đã cứu em con.
Đây là câu trả lời của Thịnh:
- Con muốn Phước nhìn thấy chị Nhi đầu tiên vì chị Nhi rất thương em.
- Mai em vào bệnh viện, 2 con nói gì với em:
- (Nhi): Phước ơi, đừng sợ vì khám để thấy đường nha.
- (Thịnh): Lúc bác sĩ khám Phước đừng giật mình nha, ngồi im để bác sĩ khám cho mắt Phước sáng nha.
…
Cứ thế, cuộc điện thoại kéo dài gần 1 tiếng đồng hồ. Mình cũng đã thu lại toàn bộ để mai này phát sóng cho các ông bà, cô chú nghe…vì mình biết, câu chuyện của 3 chị em người đồng bào Cơ Tu ấy sẽ giúp cho Trái tim bao người dịu dàng hơn, bao dung hơn khi gặp khó khăn trong cuộc đời này.
*HÔM NAY, NGÀY 5 THÁNG 4…
- 6h sáng, Tâm, Yến, Hòa tới khách sạn, đưa mẹ con Phước đến Bệnh viện Mắt TP. HCM.
- 10h…Tâm nhắn riêng cho Thúy: Qua rất nhiều phòng, làm kiểm tra, siêu âm, hội chẩn…Bác sĩ kết luận:
“Sẹo giác mạc dính mống. Hiện tại không xử trí được”
Tâm vẫn lẽo đẽo theo sau bác sĩ hỏi có cách nào không? Có thay giác mạc được không? Có thể cứu 1 mắt thôi cũng được không?...nhưng rồi, bác sĩ chỉ lắc đầu…
Nơi hành lang bệnh viện, Phước vẫn líu lo hỏi han đủ chuyện, vẫn cười nói với mẹ mà không biết mẹ con đang cắn chặt môi để không bật khóc.
Khi cô Hồng Thúy ngồi viết những dòng này, ekip đang chở mẹ con Phước ra sân bay để về lại nhà, về với bản làng nằm sâu sau những dãy núi, ngọn đồi.
Và Phước, sẽ về gặp lại chị Nhi, anh Thịnh, về với mấy cái cây khô quen thuộc nơi sân nhà, về với đôi mắt có vết sẹo găm sâu không bao giờ lành lại được nữa…
Ngồi viết về con mà nước mắt cô rơi ướt bàn phím nè Phước. Cô không biết khi nào sẽ gặp lại con, nhưng cô sẽ giữ những hình ảnh thật đẹp mà tối qua cô và con đã có.
Cô dẫn Phước đi mua áo quần cho 3 chị em nè, cho con đi thang cuốn nè, mà đâu chỉ đi 1-2 lần, con cứ đòi cô dẫn lên rồi lại xuống; đi hoài như thế khiến ai cũng để ý luôn đó.
Vào trong ấy đông đúc, nhạc ì đùng, con cứ nắm chặt tay cô rồi hỏi: Cái gì đó, tiếng gì đó, ai vậy, đây là chi cô…?
Phước ơi, tạm biệt Phước nha. Dẫu Nhi và Thịnh đều muốn cho con đôi mắt sáng của anh chị, nhưng cô không thể và con cũng không muốn nhận đúng không. Vậy nên, anh chị vẫn sẽ là ĐÔI MẮT CHO CON trên chặng đường mà con đi.
À, cô cũng hứa là sẽ không từ bỏ hy vọng về con. Nếu mai kia có cơ hội đi xa hơn…cô sẽ cố gắng kêu gọi các ông bà, cô chú giúp cho con tới đó – dẫu hy vọng mong manh.
Giờ đây, cô Hồng Thúy gửi đi bài viết này, chỉ mong các cô chú giúp cho 4 mẹ con Phước 1 ít chi phí đi lại (Hiện tại ekip đang mượn tạm), rồi mua thêm cho Nhi – Thịnh chiếc xe đạp đi học, nếu có thêm thì để dành cho các con đi học, ăn uống đàng hoàng hơn…
Cầu mong các ông bà, cô chú, anh chị yêu thương Nhi – Thịnh – Phước, 3 chị em người đồng bào Cơ Tu nơi vùng núi xa xôi Đông Giang – Quảng Nam.
CÁCH THỨC ỦNG HỘ:
* CHỦ TÀI KHOẢN: Đài Tiếng nói nhân dân TPHCM
007.100.0884846 tại Ngân hàng Ngoại thương Việt Nam (Vietcombank) chi nhánh TPHCM
125.0000.32148 tại Ngân hàng Công thương Việt Nam (Vietinbank) chi nhánh TPHCM