http://satcanhcunggiadinhviet.com/minh-da-gap-ai-d466108Trong 2 ngày, bắt đầu từ 5h sáng đến tối mịt mùng…Bạc Liêu – Sóc Trăng – Vĩnh Long – Tiền Giang...
Trong 2 ngày, bắt đầu từ 5h sáng đến tối mịt mùng…Bạc Liêu – Sóc Trăng – Vĩnh Long – Tiền Giang.4 chị em Thúy, Tâm, Thùy Vân, Kim Anh đi qua nhiều con đường, nhiều mái nhà, cây cầu trong Mưa bạc trời, rồi Nắng rát da.
++ Đó là 3 chị em Vy, My và Út – Mẹ sinh Út được 7 tháng thì đột ngột ra đi vì bệnh gan. Nhiều tháng trôi qua rồi, thế mà Vy, My vẫn chưa thể đối diện với sự thật là mình đã mồ côi mẹ.
Trò chuyện với cô Hồng Thúy trước bàn thờ Mẹ, Vy chia sẻ những điều làm cô đau lòng quá đỗi.
- Mẹ mất mà chưa kịp dặn con điều gì.
Tại sao Út còn nhỏ quá mà Mẹ đã ra đi? Cô ơi! Có phải mẹ chết rồi nhưng vẫn thấy 3 chị em con đúng không, chỉ có tụi con không thấy Mẹ thôi…
Rồi My kể, con nghe ngoại nói có các cô trên thành phố xuống mà mừng muốn xỉu.
Con ước các cô cho mấy chị em con căn nhà để đưa bàn thờ mẹ về thờ chứ đây là nhà dì dượng không ở lâu được. Cha con làm cực lắm, không đủ tiền nuôi tụi con.
- Lúc mẹ còn sống, mẹ cũng ước có căn nhà lắm đó cô. Mẹ nói sẽ cố gắng đi làm cùng cha để kiếm tiền cất nhà, nhưng giờ mẹ mất rồi…Các cô giúp ước mơ của mẹ con thành hiện thực được không?
…
++ Rồi ekip lại ngồi trên xe máy trên đoạn đường dài, gồ ghề đất đá, 2 bên là những vườn khóm xanh mướt. Phía trong kia, có nhà của vợ chồng bà Giá, đã 70 tuổi
– Ước mơ của họ là có được 15 triệu đồng để đi lắp chân giả cho bà, để ông có thể yên tâm đi làm mướn nuôi bà…
Cách đây mấy tháng, bà bị bệnh tiểu đường nặng, phải cắt bỏ một chân.
Từ đó, ông không dám đi làm mướn xa vì để bà một mình ở nhà hay bị té, rồi đi lại khó khăn lắm. nếu có cái chân giả, bà sẽ tự lo được để ông đi kiếm tiền mua gạo, rồi thuốc…
++ Rồi đó là những người Ông, người Bà, Cô Chú…trên những cây cầu mới vững chắc, có người đã bật khóc vì từ nay không còn phải bò qua lại nữa, không còn phải chứng kiến ai đó rơi xuống dòng nước đục…
++ Còn đây là những cây cầu ván mục nát, ai đi qua cũng run rẩy, sợ hãi…lỡ trượt chân xuống dưới, lỡ có em học trò nào về nhà trong buổi trưa vắng, hay chiều mưa mà không vững vàng…lỡ có chuyện gì đó, tiếng khóc bên bờ sông quê biết khi nào mới nguôi ngoai.
Hồng Thúy và các bạn cứ thế đi về phía bà con mình, dẫu mưa hay nắng, dẫu sớm mai hay tối trời, dẫu mệt hay chưa kịp ăn…chúng mình vẫn động viên nhau tranh thủ đi…
…Đi và đến rồi trở về…mai này, Hồng Thúy sẽ lần lượt kể từng câu chuyện mà mình đã nghe, đã thấy và đã day dứt tận tâm can khi rời chân.
- Sẽ sớm quay trở lại, Vy, My đợi tin vui của cô nha.
- Ông Bà ơi, đợi tin của tụi con nha.
- Cô nín khóc nhé, ngày sớm nhất ekip sẽ quay lại…
Lời hứa ấy liệu có thành hiện thực!
Chúng mình tin, không ai quay lưng khi Sát cánh cùng gia đình Việt gửi đi những giọt nước mắt trĩu nặng…