http://satcanhcunggiadinhviet.com/tron-ven-20-nam-mot-tinh-yeu-danh-cho-voh-d432337(Có thời điểm, cô gái vừa truyền HÓA CHẤT, vừa đi VIẾT BÀI)
- Cách đây 20 năm, có một cô bé sinh viên Báo chí nhỏ nhắn, ngơ ngác bước chân vào thực tập tại Đài tiếng nói Nhân dân TP.HCM.
- Ở Ban Khoa giáo, cô bé ấy - đến một cái tin ngắn cũng không thể viết được, nói câu nào bị hỏi lại câu đó vì giọng quá khó nghe.
- Cô bé bị la rất nhiều, khóc cũng rất nhiều… nhưng rồi, chỉ sau 3 tháng thực tập, dưới sự dẫn dắt tận tình của các cô chú, anh chị ở Ban Khoa giáo và sự nỗ lực không ngừng nghỉ - cô bé nhận được trọn vẹn điểm 10.
- Trở về Trường tiếp tục học, cô bé mang theo ước mơ cháy bỏng: Được quay lại nơi đây làm việc. Nhưng, đó chỉ là ước mơ xa xôi, bởi khi đó, cô không có hộ khẩu TP, giọng nói lại không “chuẩn”…
- Thế rồi, bước ngoặt cũng như cơ hội đến vào một buổi chiều: Cô Kim Cúc đã gọi hỏi: Con có muốn cộng tác cho chương trình thiếu nhi không?
- Dạ có ạ, con vừa học vừa làm được. Con sẽ cố gắng hết sức.
- Từ đó, cô gái nhỏ bắt đầu đi dần đến ước mơ của mình.
- 5 năm làm cộng tác viên không có chế độ gì, thù lao có khi được mấy trăm ngàn/tháng; việc gì khó hay xa xôi cô đều xung phong làm. Tiền không đủ trả xăng xe, mỗi tháng phải xin thêm Mẹ, nhưng cô chưa bao giờ có ý định từ bỏ.
- Ngày thi chính thức vào Đài, cô vì căng thẳng đã ngất xỉu ngay trong phòng thi, phải cấp cứu tại BV Sài Gòn. Khi tỉnh dậy, điều đầu tiên mà cô ấy nói, đó chính là: Hãy cho em được làm bài thi lại. Đó là ước mơ của em…
… Ngày tháng qua đi,
… Cô đã nhận được hơn 25 GIẢI BÁO CHÍ QUỐC GIA và Thành phố, rất nhiều Bằng khen, giấy khen…
- Thời điểm 2009, cô mang thai đứa con đầu lòng, phải nằm liệt trên giường nhiều tháng trong Bệnh viện, mỗi khi thấy ai trong cơ quan vào thăm, cô đều khóc nghẹn…
- Năm 2010, sau khi sinh con được 4 tháng, cô bắt đầu cuộc chiến của chính mình – Truyền gần 30 liều HÓA CHẤT sau khi nhận được kết quả: Ác tính, u nguyên tế bào nuôi vì quyết định GIỮ LẠI CON.
- Sáng, cô một mình chạy xe vào viện truyền hóa chất, rồi lại chạy xe máy về cơ quan làm việc. Máu từ vết truyền cứ chảy thấm quần, đau đớn tột cùng, nhưng cô vẫn nhận đi viết bài, viết tin, rồi chạy về với con mới 4-5 tháng tuổi.
- Cô được giải B Báo chí Quốc gia, Giải Vàng Liên hoan Phát thanh toàn quốc, Giải báo chí TP.HCM… cũng trong ngày tháng đó.
- Rồi một bước ngoặt của cuộc đời, THÁNG 6 – 2011, cô bắt đầu DẪN DẮT chương trình SÁT CÁNH CÙNG GIA ĐÌNH VIỆT.
- 10 năm, 11 năm, rồi 20 năm… Cô gái ấy trải qua bao thăng trầm, bao tủi hờn, nhưng rồi sau tất cả - những gì cô nhận được nhiều hơn thế, tốt đẹp hơn thế.
- Mỗi khi muốn bỏ VOH mà đi, cô lại nghĩ đến giai đoạn lúc bắt đầu: Vì sao mình đã CHỌN nơi này? Vì sao mình đã cố gắng nhiều đến thế?
- Câu trả lời cô có, đó chính là nơi này đã CHẮP CÁNH cho ƯỚC MƠ của cô được BAY CAO. Nơi này, đã giúp cô tìm được ĐAM MÊ của cuộc đời mình.
- 20 năm, cô gái ấy – HỒNG THÚY mà biết bao người yêu thương, bao người tin tưởng, đã bước qua giai đoạn thời thanh xuân khỏe mạnh, thế nhưng, TRÁI TIM của cô vẫn RỰC CHÁY với TÌNH YÊU mà cô dành cho VOH – dành cho con đường được làm NGƯỜI KỂ CHUYỆN QUA LÀN SÓNG PHÁT THANH.
- 21/6/2022 – Một cột mốc đáng NHỚ và chắc chắn sẽ có thêm nhiều cột mốc thế nữa, bởi với cô…
…DẪU CÓ GIÔNG BÃO THẾ NÀO, DẪU CÓ THỬ THÁCH GÌ, CŨNG KHÔNG THỂ KHIẾN CÔ LÙI BƯỚC… và VOH với cô – MÃI MÃI MỘT TÌNH YÊU.